Cuốn sách đầu tiên mình đọc là tiểu thuyết "Ruồi Trâu" hồi năm lớp 4, trong thùng sách mà bác Giáp tặng mỗi mùa hè. Lúc ấy mình cứ vớ được cuốn nào thì đọc thôi. Ban đầu mình cố lắm mới hiểu được câu chuyện, lời thoại; nhưng khi đã bắt được mạch rồi thì không rời được, còn nhớ lúc nằm một mình trên giường khóc rưng rức đoạn Ruồi Trâu bị giặc bắn chết.
Từ ấy, mình chìm đắm trong những cuốn kinh điển dày cộm: Balzac, bộ Nghìn lẻ một đêm, Thầy lang, Thép đã tôi thế đấy, tiểu sử Leonardo da Vinci… Thùng sách của bác Giáp là thiên đường: ở đó mình được nằm trên những trảng cỏ bao la, được ngồi trên cỗ xe ngựa đi ngang cánh đồng lúa mạch, được gặp biết bao con người hiền hoà có, hung tợn có, mưu toan có, liêm chính có... Tuổi thơ mình tuy không có truyện cổ tích, nhưng tiểu thuyết đã trở thành cổ tích của mình.
Đến mãi năm cấp ba, mình mới quay về đọc các tiểu thuyết dành cho thiếu nhi như Momo, người truyền kí ức, lũ trẻ nhà Penderwick, Pháp sư xứ hải địa, v.v. và tìm về miền đất đáng ra dành cho mình vào những năm tiểu học.
Mình đã đọc sách sai giai đoạn; dẫu vậy mình cảm ơn tất cả những cuốn sách đến trong đời mình, đặc biệt là từ năm lớp 4 đến hết năm lớp 12. Những quyển sách ấy như người bạn tâm giao cho tâm hồn bé thơ đôi khi cô độc và không thể nào hiểu được thế giới của người lớn. Chúng dắt tay mình đến những cõi xa hơn, sâu hơn, và cao hơn cuộc sống hằng ngày, cho mình biết cuộc đời này "không chỉ có vậy là hết đâu Ngân."
Chẳng vậy, mà một người bạn từng nhắn cho mình rằng: "Những tư tưởng tình cảm cao đẹp của nhân loại sẽ lây tới hồn ta, và qua đó bồi bổ cho nhân sinh quan ta về thiện mĩ. Nhờ vậy những tạp nhạp vẩn đục của cuộc nhân sinh sẽ trở nên dễ lau chùi dọn dẹp hơn."
Nguồn ảnh: https://www.flickr.com/photos/92392902@N07/51186146865/
0 Comments