Trong ngôi nhà lớn bằng vàng có Người Cha sống cùng đàn con. Ngày nọ, ông nói với một cậu con trai: “Đã đến lúc con phải bước ra thế giới rồi.” Ông dẫn cậu đến chiếc cầu thang dài hun hút trải xuống vô số bậc.
Đi cùng nhau được vài bậc, ông ngỏ lời: “Cha con ta phải chia tay rồi. Ta chỉ có thể trao cho con một thứ, đó là chiếc hộp nhỏ bằng vàng này đây. Con nhớ không được mở ra và phải cất giữ cẩn thận.” Cầm chiếc hộp trong tay, cậu cẩn thận giấu vào nếp áo choàng. Người Cha dặn: “Hãy luôn mang nó bên mình, nó sẽ dẫn đường và bảo vệ con. Nhớ mang theo khi trở lại.”
Rồi Người Cha chào tạm biệt. Người con tiếp tục đi xuống cầu thang dài. Cậu muốn quay về nhưng vô cùng ngạc nhiên khi thấy những bậc thang vừa bước qua giờ đã biến thành bức tường đen thẫm không thể xuyên thủng. Còn trước mặt là biển cả tăm tối.
Đang chần chừ không biết liệu có nên đi tiếp không thì cậu bỗng thấy một chiếc thuyền nhỏ từ xa trôi về phía mình: nó chẳng có mái chèo hay cột buồn, chẳng có gì để điều khiển. Nó chỉ lặng lẽ đến gần mời cậu bước lên mà không hé nửa lời. Cậu chẳng còn cách nào khác vì đường về nhà đã mất hút sau bức tường sừng sững. Chiếc thuyền thoắt đưa cậu ra khơi, trong chốc lát bức tường đen đã tan khỏi tầm mắt.
Đoạn đầu cuộc hải hành trôi qua êm ả, nhưng rồi gió nổi và mạnh dần thành bão. Con thuyền bị hất tung tứ phía như chiếc hạt nổi trôi. Xung quanh mờ mịt đến nỗi cậu không thể nhìn hay nghe thấy gì, chỉ có thể bám chặt hai bên mạn thuyền. Bất thình lình xảy ra cú va đập điếng người: chiếc thuyền vừa đâm phải một tảng đá. Thành thuyền đã thủng khiến nước tràn vào. Trong tích tắc chiếc thuyền chìm dần.
Cậu biết nếu ở trên thuyền thì sẽ chết đuối. Nhưng nơi đâu là an toàn? Chỉ còn biển khơi mà thôi! Cậu áp chiếc hộp vàng vào tim và nhảy xuống không nao núng. Ngay khi những con sóng đỡ lấy cậu, điều kì diệu xảy ra: cuộc vật lộn với cơn bão dừng lại, sóng biển xô nhau về mọt phía. Chiếc hộp vàng nâng lấy cậu như những cánh tay rắn chắc. Chẳng biết cậu đã bơi bao lâu, nhưng cuối cùng sóng biển xô dạt cậu vào một hòn đảo.
Khi ngồi dậy và nhìn quanh, cậu thấy nhiều người đang chào đón mình. Họ reo lên: “Vị vua mới của chúng ta đã đến!” Chưa kịp hiểu chuyện gì, họ đã đội cho cậu vương miện và khoác lên cậu chiếc áo choàng thêu lộng lẫy. Cậu được đưa đến lâu đài trong tiếng reo hò không dứt. Như có phép màu, các tay trống, người thổi sáo và thổi kèn hộ tống cậu vào đại sảnh tiệc cùng một đám đông lớn theo sau. Thật sự là một bữa tiệc chưa từng có. Nơi này tràn ngập ánh nến và dư dả thức ăn. Nhạc sĩ chơi đàn, diễn viên đóng kịch. Mọi người trò chuyện, chúc mừng và cười đùa, nhưng không ai chú ý đến người khách lạ ngồi đó đầy sợ hãi! Âm nhạc và tiếng ồn trở nên không thể chịu nổi. Cậu không biết phải làm gì.
Nhìn quanh bàn tiệc, cậu thấy một ông lão với bộ râu dài trắng muốt và ánh mắt thâm sâu. Ông nhìn cậu nhân từ nhưng có chút buồn bã. Người con trai đứng dậy. Không ai để ý rằng cậu đang bước đến gần ông lão, ra hiệu muốn nói chuyện riêng. Họ tiến vào một căn phòng yên tĩnh. Cậu hỏi: “Ông có thể nói cho tôi biết ý nghĩa của tất cả điều này không?”
Ông lão trả lời với ánh mắt hạ xuống: “Tất nhiên, Thưa Đức Vua. Mỗi năm, một chàng trai trẻ sẽ đến hòn đảo này, và trong suốt một năm được phục vụ, chiều chuộng, hưởng thụ. Khi hết một năm, đúng giờ đó, mọi niềm vui chấm dứt và mọi bữa tiệc kết thúc. Sau đó, chính những người từng chào đón và chăm sóc cậu sẽ giật vương miện, xé áo choàng, đẩy cậu khỏi ngai vàng! Trong tình trạng giống như lúc mới đến, cậu ấy phải trở lại bãi biển. Chiếc thuyền sẽ đến nhưng cậu không thể đứng hay ngồi trong đó; cậu chỉ có thể nằm. Chiếc thuyền sẽ đưa cậu đến một hòn đảo hoang vắng, nơi mọi thứ đều xám xịt, yên lặng và vô hồn. Không có con sâu nào trong lòng đất hay con muỗi nào trong không khí. Chưa bao giờ có con chim nào cất tiếng hót ở nơi đó! Đúng vậy, đó là nơi tận cùng.”
“Thật là khủng khiếp,” vị vua trẻ thốt lên. “Tại sao tiệc tùng và ăn mừng lại có kết cục thế này? Ta không làm gì được sao?”
“Ta đã nói cho cậu tất cả những gì được phép, còn lại cậu phải tự tìm hiểu. Nhưng việc cậu hỏi ngay trong ngày đầu tiên là một tín hiệu tốt! Cho đến giờ, không vị vua mới nào làm điều đó!” Đôi mắt ông ánh lên sáng rực khi nói điều này.
Vị vua trẻ cảm ơn người đàn ông già đã khuyên bảo, rồi lập tức đi vào các phòng tiệc để dừng nhạc và bảo tất cả người hầu, đầu bếp và đám đông trở về nhà. “Nếu ta là vua của họ, họ nên biết ta nghĩ gì,” cậu nghĩ. Sau đó cậu lui vào phòng ngủ và suy tư về những gì đã xảy ra. Cậu nhận ra sợ hãi cũng chẳng ích gì. Thay vào đó, cậu quyết định can đảm đối mặt với mọi chuyện xảy đến trong tương lai. Cậu quỳ xuống cầu nguyện, đặt chiếc hộp vàng dưới gối rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Trong đêm cậu có một giấc mơ kì lạ. Cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Hãy đến thăm người nghèo, người bệnh, người thân cô thế cô.” Lời này chạm đến trái tim và buổi sáng thức dậy cậu biết phải làm gì. Cậu từ chối cỗ xe ngựa bóng bẩy thồ bởi sáu con bạch mã để cậu lên đường du ngoạn. Thay vào đó cậu yêu cầu một chiếc xe ngựa đơn giản, một bác sĩ và một người hầu cùng đồng hành.
Từ đó cậu làm theo lời khuyên trong giấc mơ: đi vào túp lều của người nghèo và nhà tù nơi tù nhân bị xích vào đá. Họ bị bỏ mặc và có rất ít thức ăn. Dần dần, cậu nhận ra rằng sự đau khổ và bất hạnh trên hòn đảo là vô cùng lớn. Cậu có đủ việc để làm trong nhiều tuần, thậm chí nhiều tháng. Ngày và đêm, cậu luôn ý thức về giấc mơ của mình. Những lời đã truyền đến không để cậu nghỉ ngơi hay ngủ yên.
Những quan lại trong lâu đài không hài lòng: “Chẳng biết liệu chúng ta đang có vua hay không nữa.” Nhưng khuôn mặt của dân thường trên đường phố lại rạng rỡ nụ cười. Đối với nhiều người, đó như lần đầu họ nhìn thấy mặt trời. Thời gian trôi qua nhanh chóng và sau nửa năm, nhà vua gặp lại vị cố vấn già. Ông nhìn cậu với ánh mắt khích lệ. Điều này tiếp thêm sức mạnh vì cậu tin mình đang đi đúng hướng. Nhưng khi gặp lại lần sau đó, cậu thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt ông và quyết định hỏi xin lời khuyên.
“Ta đã làm đúng chưa?” cậu hỏi.
“Ta tin cậu đã làm đúng,” người đàn ông già trả lời. “Nhưng không phải tất cả mọi điều đều đã được thực hiện. Có thể vẫn còn điều gì đó chưa hoàn thành.” Ông nói đến đây thì ngưng bặt. Nhà vua biết mình sẽ không được nghe thêm điều gì. Hoặc ông không muốn, hoặc ông không được phép nói.
Đêm khuya, nhà vua suy nghĩ về điều chưa thực hiện. Còn điều gì nữa nhỉ? Rồi cậu nhớ ra rằng đã khá lâu không đặt chiếc hộp vàng nhỏ dưới gối. Đêm đó cậu đặt nó vào, và cầu nguyện rất lâu rồi mới đi ngủ.
Trong đêm, cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Hãy đóng tàu! Hãy chất lên mọi thứ có thể nảy mầm, nở hoa và ra quả. Hãy để chúng ra khơi đến bất cứ nơi nào gió đưa. Không ai được ở trên tàu!”
Cậu tỉnh dậy lúc rạng đông, cẩn thận ghi nhớ mọi lời đã nghe và bảo mật trong tim. Ngay ngày hôm đó, cậu triệu tập thợ thuyền và bắt đầu đóng tàu. Khi các con tàu đã sẵn sàng ra khơi, cậu chất lên hằng hà sa số cây cối, trái cây, ngũ cốc, hạt giống. Mọi người không thể tin rằng con tàu đang rời khỏi bờ biển mà không có thuyền trưởng. Trong khi đó, nhà vua tiếp tục chăm sóc tất cả người nghèo và người bệnh.
Cuối cùng, một năm qua đi và nhà vua nghĩ về mọi lời đã nghe từ người đàn ông già thông thái. Cậu chuẩn bị đối mặt với bất cứ điều gì sắp đến. Cậu quỳ gối và cầu nguyện như mọi buổi sáng, giữ chiếc hộp vàng sát bên tim. Đột nhiên không gian trở nên yên ắng. Cậu nghĩ: “Đã đến lúc họ đến lấy đi mọi thứ thuộc về ta.”
Khi cửa mở, chỉ xuất hiện một người đàn ông mà cậu nhận ra là tù nhân từng bị đói khát. Cậu biết rõ người đó. Người đàn ông nói với nhà vua thật ân cần: “Giờ đã đến, thưa Nhà Vua. Quy luật cao nhất của hòn đảo này thật sự quyền năng. Chúng ta phải nói lời tạm biệt. Không một ai sẽ lấy vương miện hoặc tước bỏ áo choàng của ngài. Ngài tự nguyện làm điều đó, và sau đó ta sẽ đưa ngài đến chỗ con thuyền.”
Nhà vua làm điều được yêu cầu không chút do dự. Cậu được dẫn qua các con đường, nơi rất nhiều người dàn hàng hai bên. Họ cảm ơn cậu trong sự im lặng sâu sắc bằng trái tim yêu thương và đôi tay với về phía cậu. Khi đến bãi biển, cậu nhìn thấy con thuyền. Biển yên lặng, không có sóng cũng không có gió. Chiếc thuyền tiến lại như thể có những bàn tay vô hình đưa đẩy. Khi nó đến nơi, nhà vua nghĩ một lần nữa về qui luật vĩ đại của hòn đảo. Sau đó cậu bước lên thuyền, nằm xuống và lập tức rơi vào một giấc mơ đẹp.
Khi tỉnh dậy cậu không biết mình đã đi bao lâu. Cậu cảm thấy như thuyền vừa chạm vào một bờ cát, và nghĩ mình đã đến hòn đảo xám xịt cằn cỗi. Cậu chầm chậm ngồi dậy, bước ra khỏi thuyền và đi vài bước. Cậu vô cùng kinh ngạc! Nơi này chẳng hề hoang tàn hay xám xịt. Khắp nơi là đồng cỏ xanh, cây cối nở hoa, chim hót líu lo, bướm bay lượn quanh cỏ hoa rực rỡ, và cây giống mọc lên từ các cánh đồng.
Người con trai dụi mắt và nghĩ: “Đây không thể là hòn đảo xám xịt, cằn cỗi mà ông lão đã nói.” Phải mất một lúc cậu mới nhận ra rằng đây là thành quả của những con tàu lớn cậu đã cho ra khơi, những bàn tay vô hình đã trồng và chăm sóc tất cả cây cối và hạt giống. Theo cách này, toàn bộ hòn đảo được biến đổi.
Rồi khi quay lại nhìn ra biển, cậu lại thấy bức tường lớn, đen thẫm và dốc đứng. Nhưng lần này, như thể những bàn tay vô hình đầy quyền năng đã bứng bức tường đi. Cậu lại thấy những bậc thang dài dẫn lên cao. Từ trên cao, cậu nghe thấy giọng nói của Cha mình. Trong niềm vui khôn tả, cậu lập tức leo lên các bậc thang.
Khi đến đỉnh, Cha cậu dang tay ra và hỏi: “Con có mang theo chiếc hộp vàng không?”
“Dạ có, thưa Cha, và con đã không mở nó như Cha yêu cầu,” ông đáp.
“Rất tốt, con trai của ta. Giờ con có thể mở nó.”
Khi nhìn vào bên trong chiếc hộp nhỏ, người con tràn ngập niềm vui khi thấy hình ảnh Tòa Nhà của Cha với dãy hành lang vàng, và tất cả anh chị em của cậu đi ra đi vào, ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn lớn. Tất cả điều này ông đã mang theo mình mà không nhận ra giá trị của nó!
Cậu vẫn còn chìm trong trạng thái phúc lạc, hân hoan khi nghe Cha nói: “Giờ hãy nhìn vào mặt dưới của nắp hộp.” Đây là một điều kỳ diệu mới đối với người con, vì ông thấy tất cả màu sắc và đặc điểm của hòn đảo nơi ông từng là vua, và ông cũng thấy những người bạn mà ông đã kết giao, những người dân mà ông đã gặp. Tất cả đều xuất hiện sống động, và người đàn ông già – vị cố vấn của ông – mỉm cười với ông. Đôi mắt của ông ấy như đang nói, khiến người con cảm nhận điều đó trong tim mình.
Cha ông cũng mỉm cười. “Con thấy đấy,” Ngài nói với người con trai, “từ giờ con sẽ mang tất cả họ trong chiếc hộp vàng nhỏ, giống như con đã mang theo Tòa Nhà của Cha. Càng nghĩ đến họ với lòng biết ơn và tình yêu, họ sẽ càng ở gần con hơn. Con đã hoàn thành hành trình của mình thật xuất sắc. Giờ hãy vào Tòa Nhà của Cha. Con nên nghỉ ngơi một thời gian trước khi Cha gửi con đi trên một hành trình khác.”
Người con trai hân hoan vì được về nhà và làm theo lời Cha dặn.
0 Comments