[Truyện thiếu nhi] Tình bạn của Resa và Karu

Tranh của Sophie Blackall, đăng tại cuốn "Things to Look Forward to" 

Tác giả: Annie Sommerville-Hall

Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé tên Resa sống cùng gia đình và bạn bè ở một ngôi làng hiền hoà. Ngôi làng nằm cạnh một con sông lớn. Nước sông chảy êm ru, còn lòng sông thì giàu có – là nơi biết bao bầy cá lớn cá bé tung tăng bơi lội. Hai bên bờ xanh tươi rợn ngợp những ngọn cỏ vừa chắc vừa cao mà dân làng thường lấy đan thành giỏ.
Buổi sáng nọ, lần đầu tiên Resa xuống bờ sông cắt cỏ một mình. Cô bé nay đã đủ lớn để tự mình đảm trách công việc này. Ngẩng đầu lên, đôi mắt Resa long lanh bất ngờ vì bắt gặp một cô bé khác cũng đang lúi húi từ phía bên kia sông. Cô bé ấy có làn da tối – tối như màu tím nâu phủ lên những ngọn đồi khi mặt trời lặn. Resa trước nay chỉ ở trong làng, nên chưa từng gặp một cô bé nào trông lạ lùng đến vậy.
Cô bé bên kia sông tên Karu. Karu cũng chưa từng thấy ai da sáng như Resa – sáng như những vệt trời hồng loang lổ lúc hoàng hôn. Karu nghĩ Resa quá mỏng manh để cắt cỏ, và tò mò muốn biết tên người bạn. Karu mỉm cười với Resa.
Resa ngạc nhiên khi thấy nụ cười tỏa sáng ấy.
Hai cô bé cùng nhau làm việc trong im lặng; khi trở về nhà, họ vẫy tay tạm biệt.
Hằng ngày, Karu và Resa đến bờ sông làm việc cùng thời gian với nhau. Một ngày nọ, Karu mang theo đôi găng tay mình tự móc để tặng Resa – trông nó giống hệt cái Karu đang mang. Còn Resa thì mang theo chiếc bánh chuối mình tự làm. Hai cô bé bơi qua sông để trao đổi quà. Thấy Resa cười vang thích thú với đôi găng tay, Karu thầm nghĩ: “Mình không ngờ bạn ấy lại cười to và thoải mái đến vậy”. Còn Resa khi thấy Karu mỉm cười hít hà chiếc bánh, thì thầm nghĩ: “Mình không ngờ bạn ấy lại ngọt ngào và dịu dàng như thế.”
Ở hai bên bờ sông, hai cô bé lúc thì hát hò, cười đùa, lúc thì ngồi ăn trưa cùng lúc, rồi còn kể nhau nghe bao chuyện trên trời dưới biển. Dần dần cả hai hiểu nhau hơn, khăng khít hơn. Karu nhận ra làn da Resa toả ra một màu nắng hồng đào tuyệt diệu. Còn Resa, khi nhìn Karu dưới ánh mặt trời, thì tròn xoe mắt trước tông da nâu óng ánh ngời ngời. Tự bao giờ, hai người bạn đã trở thành chị em thân thiết.
Karu và Resa xin cha mẹ và các cô chú trong làng cho xây cây cầu bắc qua sông để họ được gặp nhau bất kể thời tiết, được cùng làm việc, cùng chơi, cùng tâm sự. Cả hai lấy những cọng cỏ đủ màu ở ven sông để đan mỗi người một chiếc giỏ – giỏ nào cũng có vẻ đẹp riêng, mang theo câu chuyện riêng.
Khi trưởng thành, Karu và Resa kể những lại cho con mình nghe câu chuyện về tình bạn, về hai chiếc giỏ đan dệt đủ màu. Chúng thích được ngồi bên sông dưới ánh hoàng hôn, lắng nghe tiếng dế kêu và chìm vào giọng kể của hai người bạn thân thiết. Khi ngắm nhìn những ngọn đồi tối sẫm, dòng sông êm đềm trù phú, bầu trời hồng nhạt, chúng biết rằng ánh sáng ấm áp đang toả đến nơi nơi.
Ảnh: Sophie Blackall, từ cuốn "Things to Look Forward to"

Post a Comment

0 Comments