[Truyện cổ tích] East of the Sun, West of the Moon

Phía Đông của Mặt trời, phía Tây của Mặt trăng

Truyện cổ Na Uy, do Peter Christen Asbjørnsen và Jørgen Moe thu thập.



Ngày xửa ngày xưa, có người tá điền nghèo khổ là cha của một đàn con thơ; ông nuôi nấng chúng bằng miếng ăn qua ngày và những bộ quần áo vá chằng vá đụp. Đứa nào trông cũng xinh xắn, nhưng xinh nhất là cô con gái út; vẻ đẹp của cô thực không lời nào tả xiết.

Chuyện xảy ra vào mùa thu, trong một buổi tối muộn ngày thứ Năm khi ngoài trời nổi cơn cuồng phong bão tố. Xung quanh tối đen như mực, mưa ào ạt và giông gió quần thảo đến độ từng khớp nối của ngôi nhà rung lên bần bật. Cả nhà đương ngồi quanh lò sưởi, mỗi người cắm cúi làm việc riêng. Bỗng nhiên vang lên ba tiếng gõ lớn vào tấm kính cửa sổ. Người cha ra mở cửa xem ai. Vừa bước ra ngoài thì đập vào mắt ông là một con gấu trắng to lớn.

Gấu trắng nói: “Chào buổi tối.”

Người cha đáp: “Chào buổi tối.”

Gấu nói: “Nếu ông trao cho tôi người con gái út thì, ông đang nghèo bao nhiêu tôi sẽ làm ông giàu lên bấy nhiêu.” 

Người đàn ông không phải là không thích chuyện được sống trong giàu sang; tuy vậy ông cho rằng trước hết nên trao đổi với con gái về chuyện này. Ông trở vào nhà, nói rằng có con gấu trắng ở ngoài cửa hứa rằng chỉ trong chốc lát, nó sẽ làm ông đang nghèo bao nhiêu thì giàu lên bấy nhiêu, nếu ông chịu cho nàng con út về làm vợ nó. Nhưng nàng út từ chối và không muốn nghe thêm lời nào. Thế là người cha trở ra gặp con gấu, cả hai đồng ý rằng con gấu sẽ trở lại vào thứ Năm tuần sau để có câu trả lời cuối cùng. Trong lúc đó, vợ chồng ông ra sức thuyết phục nàng, dông dài về viễn cảnh giàu sang mà họ sẽ có và bản thân cô cũng được hưởng. Cuối cùng nàng đồng ý. Nàng giặt giũ và vá lại những mảnh quần áo tồi tàn, trang điểm cho thật xinh rồi sẵn sàng lên đường. Vài món hồi môn ít ỏi nàng mang theo thì không cần nhắc tới, vì chúng chẳng đáng gì.

Thứ Năm rồi cũng đến, gấu trắng đến rước nàng út về. Nàng mang tay nải ngồi lên lưng gấu, rồi gấu chạy đi. Sau một đoạn đường dài, gấu trắng hỏi: “Nàng có sợ không?”

 Nàng út đáp: “Không, một chút cũng không.”

Gấu nói: “Chỉ cần bám chặt vào bộ lông của ta, nàng sẽ không gặp nguy hiểm gì.” Con gấu đưa nàng đi một quãng đường xa vời vợi, và cuối cùng đáp xuống một tảng đá đồ sộ. Con gấu gõ vào hòn đá, bỗng nhiên một cánh cửa mở ra, mà đi xuyên qua nó sẽ thấy một toà lâu đài sừng sững, với thật nhiều căn phòng sáng đèn rực rỡ, nơi mỗi ngóc ngách đều lấp lánh ánh vàng ánh bạc. Rồi họ bước vào một đại sảnh có chiếc bàn bày biện những món ăn hảo hạng nhất. Con gấu trắng đưa cho nàng út một chiếc chuông bạc, nói rằng khi nàng cần bất cứ điều gì, cứ rung chuông sẽ được đáp ứng ngay. Ăn uống xong thì trời đã tối, nàng cảm thấy muốn nằm xuống và đi ngủ. Nàng rung chuông; và lần đầu tiên trong đời, nàng được ở trong một căn phòng có chiếc giường đẹp đẽ đến vậy, với gối bằng lụa và rèm có tua rua bằng vàng. Tất cả những gì trong phòng đều bằng vàng và bạc. 

Tuy vậy, khi nàng vừa tắt đèn và ngả lưng thì một người đàn ông bước vào, gieo mình vào góc phòng. Đó chính là con gấu trắng, khi đêm xuống được cởi bỏ bộ lông để trở lại thành người. Nhưng nàng út chưa bao giờ thực sự nhìn thấy diện mạo chàng trai, bởi chàng chỉ vào phòng khi ánh sáng đã tắt lịm, và trước khi bình minh ló dạng thì chàng đã biến mất.

Trong một khoảng thời gian, mọi chuyện dường như suôn sẻ. Nhưng dần dà nàng út trở nên buồn bã và im lặng, bởi nàng chẳng có ai bầu bạn qua những ngày dài. Nàng nhớ nhà, nhớ cha mẹ và các chị. Khi gấu trắng hỏi thăm, nàng nói rằng mình cô đơn và muốn về thăm cha mẹ cùng các chị. Nàng sẽ buồn lắm nếu không thể về. Gấu trắng nói: “Có thể thu xếp được, nhưng trước hết nàng phải hứa với ta rằng nàng sẽ không nói chuyện riêng với mẹ. Nàng chỉ nói chuyện với mẹ khi có mặt người khác ở đó. Rất có thể mẹ nàng sẽ dắt tay nàng vào phòng để nói chuyện riêng; nhưng điều này không được phép, nếu không nàng sẽ làm cả hai ta khốn khổ.”

Chủ nhật nọ, gấu trắng thông báo rằng nàng đã có thể về thăm nhà. Nàng ngồi lên lưng gấu và cả hai xuất phát. Sau một quãng đường xa xôi, họ dừng lại trước một ngôi nhà màu trắng rộng lớn, đẹp đẽ, nơi các anh chị của nàng út đang chạy nhảy chơi đùa. Mọi thứ trông thật sung túc, đến độ chỉ cần đứng đó ngắm nhìn thì trong lòng đã khấp khởi niềm vui.

Gấu trắng nói: “Đây là nơi cha mẹ nàng đang sống. Nhớ đừng quên lời ta dặn, nếu không nàng sẽ làm cả hai ta khốn khổ.” Nàng tự nhủ, có trời mới làm nàng quên được. Khi nàng bước xuống, con gấu quay lưng đi mất. 

Cả nhà vui mừng khi nàng trở về. Họ nói rằng, không biết cảm ơn nàng sao cho đủ về điều nàng đã làm, để giờ đây ai cũng đang tận hưởng cuộc sống. Rồi họ hỏi thăm nàng. Nàng trả lời rằng mọi thứ với nàng cũng đang ổn, nàng đã có mọi thứ mà một trái tim hằng mong ước. Nhưng nàng không kể hết, và giữ lại vài điều cho riêng mình. Đến bữa tối, điều con gấu dự đoán đã xảy ra. Mẹ muốn nói chuyện riêng với nàng trong phòng, nhưng nàng nhớ lời gấu dặn nên từ chối. Nàng nói: “Tất cả những gì cần nói, mẹ đều có thể nói ở đây.” Nhưng sau này, nàng vẫn không hiểu rõ vì sao mẹ lại thuyết phục được nàng vào phòng và kể ra chuyện nàng giấu: khi ánh sáng tắt vào đêm khuya, con gấu trở thành một chàng trai; chàng ta đi vào phòng và giấu mình vào góc tối. Nàng chưa bao giờ trông thấy dung mạo chàng vì chàng luôn rời đi trước khi bình minh ló dạng. Điều ấy làm nàng rất đỗi muộn phiền, bởi nàng tha thiết muốn thấy chàng, bởi nàng đã phải ở một mình cả ngày dài. Thật buồn tẻ và cô đơn lắm.

Người mẹ thốt lên: “Than ôi, chắc hắn là một tên quái nhân, có thể lắm chứ! Nhưng ta sẽ chỉ con cách để thấy được hắn. Đây là một mẩu nến, hãy giấu dưới khăn trùm đầu. Khi tên quái nhân đang ngủ, con hãy thắp nến lên mà trông mặt hắn. Phải cẩn thận để không một giọt nến nào rơi vào người hắn.” Nàng út lấy mẩu nến rồi giấu trong khăn trùm đầu. Buổi tối, con gấu đến đón nàng. Đi được một đoạn, con gấu hỏi rằng mọi thứ xảy ra thế nào.  Mọi chuyện diễn ra đúng như dự đoán, nàng không thể nào phủ nhận. Gấu nói: “Nếu nàng nghe theo lời khuyên của mẹ, nàng sẽ làm cả hai ta khốn khổ.” Nàng út nói: “Ôi, làm gì có chuyện ấy.”

Về đến nhà, nàng út vào giường ngủ và mọi chuyện diễn ra như thường lệ: một chàng trai đi vào và buông mình xuống góc phòng. Khi trời đã tối đen như mực và văng vẳng tiếng thở sâu của chàng trai đang ngủ, nàng đứng dậy thắp nến. Chiếu ánh sáng vào chàng, nàng nhìn thấy một chàng hoàng tử khôi ngô nhất trên đời. Nàng không kìm nén được tình cảm yêu mến, chợt nghĩ mình sẽ không sống nổi nếu không hôn chàng ngay bây giờ. Và nàng đã làm vậy, đồng thời cũng làm rơi ba giọt sáp xuống người chàng, làm chàng choàng tỉnh.

“Ôi trời, xem nàng vừa làm gì kìa!”, chàng thảng thốt. “Từ bây giờ cả hai ta đều sẽ bất hạnh. Nếu nàng kìm lại được cho đến cuối năm thì ta đã được giải thoát. Người mẹ kế đã ếm lời nguyền lên ta, vì vậy ngày qua ngày ta phải đội lốt gấu, đêm xuống thì trở lại thành người. Bây giờ, giữa chúng ta mọi thứ đã chấm dứt, và ta phải trở về với bà mẹ kế. Bà ta sống trong một lâu đài ở phía đông của mặt trời, phía tây của mặt trăng; ở đó có một bà công chúa mũi dài chín thước. Bây giờ ta buộc phải cưới người ấy.”

Nàng út khóc lóc và năn nỉ; nhưng làm sao được, hoàng tử đành phải lên đường. Nàng hỏi, liệu nàng đi theo chàng được chứ. Không, chàng nói, không thể được. “Nhưng chàng không thể nói ta biết đường đi sao, ta sẽ đi tìm chàng. Ta được phép đi tìm chàng chứ?” 

Chàng đáp: “Được, nàng có thể đi tìm ta. Nhưng chẳng có con đường nào dẫn đến nơi ấy đâu. Lâu đài ngự ở phía Đông của mặt trời và phía Tây của mặt trăng. Bây giờ hay bất kì lúc nào khác, nàng đều sẽ chẳng thể tìm được đường đến đó!” 

Khi nàng út tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cả hoàng tử và lâu đài đã biến mất tăm. Nàng đang nằm trên bãi cỏ xanh giữa một khu rừng rậm rạp tăm tối, bên cạnh nàng là những của hồi môn đơn sơ mà nàng đã mang theo từ ngày rời nhà cha mẹ. Dụi mắt xong, nàng khóc hết ruột hết gan rồi lên đường lang thang bao ngày tháng ròng rã, cho đến khi nàng đến được một quả đồi thênh thang. Phía trước quả đồi, một bà lão đang ngồi đùa nghịch với quả táo vàng. Nàng út hỏi, liệu bà có biết cách để gặp được chàng hoàng tử đang sống ở lâu đài ở phía Đông của mặt trời, phía Tây của mặt trăng không. Đó là người chuẩn bị cưới bà công chúa mũi dài chín thước.

“Vì sao con biết chàng ta?”, bà lão hỏi. “Có phải con là cô gái mà chàng ta muốn cưới?”

“Vâng, con chính là cô gái ấy,” nàng đáp.

Bà lão nói tiếp: “Vậy thì, con gái của ta, ta rất tiếc phải nói rằng ta chẳng biết gì hơn là việc hoàng tử đang sống ở lâu đài phía Đông của mặt trời, phía Tây của mặt trăng; và có thể con sẽ không bao giờ đến được nơi ấy. Nhưng ta sẽ cho ta mượn ngựa, nó sẽ đưa con đi gặp hàng xóm của ta; bà ấy sẽ chỉ đường cho con. Khi đến nơi con chỉ cần thổi vào phía sau vành tai bên trái của con ngựa để ra lệnh cho nó về nhà. Còn đây là quả táo vàng, con hãy mang theo bên mình!”

 Nàng út leo lên lưng ngựa, và cả hai phi mãi một lúc lâu. Cô lại đến được một ngọn đồi, đằng trước có một bà lão ngồi cùng một cuộn chỉ bằng vàng. Nàng út hỏi xem bà có biết con đường dẫn đến toà lâu đài phía Đông của mặt trời, phía Tây của mặt trăng không. Bà nói, bà cũng chẳng biết gì hơn. “Có thể con sẽ chẳng bao giờ đến được nơi ấy, nhưng ta sẽ cho con mượn con ngựa, nó sẽ đưa con đi gặp hàng xóm của ta; bà ấy sẽ chỉ cho con. Khi đến nơi con chỉ cần thổi vào phía sau vành tai bên trái của con ngựa, ra lệnh cho nó về nhà. Còn đây là cuộn chỉ bằng vàng, con hãy mang theo bên mình!” Và rồi bà đưa cho nàng cuộn chỉ, bởi bà tin nó sẽ giúp ích cho nàng.

Nàng út leo lên lưng ngựa, và cả hai chạy một lúc lâu. Nàng lại đến một ngọn đồi, đằng trước có bà lão đang ngồi quay một chiếc xa quay bằng vàng. Nàng lại hỏi về chàng hoàng tử, về lâu đài ở phía Đông của mặt trời, phía Tây của mặt trăng. Và mọi thứ diễn ra chính xác như hai lần trước.

“Con có phải là cô gái mà hoàng tử muốn cưới?”, bà lão hỏi.

“Đúng, con chính là cô gái ấy”, nàng út đáp.

Nhưng bà lão này cũng chẳng biết gì hơn hai bà lão kia. “Lâu đài nằm ở phía Đông của mặt trời, phía Tây của mặt trăng, điều ấy ta biết”, bà lão nói. “Con có thể sẽ chẳng bao giờ đến được nơi ấy. Ta sẽ cho con mượn ngựa; hãy cưỡi đến chỗ Gió Đông mà hỏi han. Ông ta thông thuộc vùng ấy hơn, chắc sẽ thổi được con đến đó. Khi đến chỗ ông, chỉ cần thổi vào sau vành tai bên trái của con ngựa, nó sẽ tuân lệnh trở về.” Cuối cùng, bà lão cho nàng út chiếc xa quay bằng vàng. “Có thể nó sẽ có ích cho con đấy”, bà nói.

Nàng út cưỡi ngựa đằng đẵng từ ngày này qua tháng nọ mới đến được chỗ Gió Đông. Nàng hỏi Gió Đông rằng liệu ông có thể chỉ đường cho nàng đến chỗ chàng hoàng tử đang ngự ở lâu đài phía Đông của mặt trời, phía Tây của mặt trăng không.

Ồ đúng rồi, ông đã nghe kể về chàng hoàng tử và toà lâu đài, ông nói, nhưng ông không biết đường và cũng chưa từng thổi được đến tận nơi ấy. “Nhưng nếu muốn, ta sẽ dẫn cô đến gặp anh trai ta - Gió Tây. Có thể ông ấy sẽ cho cô biết, vì ông ta mạnh hơn ta nhiều. Ngồi lên lưng, ta đưa cô đi.”

Nàng út vâng lời, và trong tích tắc họ đã bay đi xa. Đến chỗ Gió Tây, Gió Đông nói rằng ông đang mang theo cô gái mà chàng hoàng tử sống trong lâu đài phía Đông của mặt trời, phía Tây của mặt trăng muốn cưới, và cô đang trên hành trình đến với chàng, đang tìm chàng ở bốn phương tám hướng. Ông mang cô theo để hỏi xem Gió Tây có biết chỗ lâu đài hay không. 

“Không”, Gió Tây nói với nàng út. “Ta chưa bao giờ thổi được xa đến vậy, nhưng nếu cô muốn, ta sẽ dẫn đến chỗ Gió Nam, người anh mạnh hơn cả hai chúng ta gấp nhiều lần, người đã du hành đến những nơi xa xôi. Có thể ông ta sẽ biết gì đó. Ngồi lên lưng, ta đưa cô đi.”

Nàng út làm theo, và thoáng chốc đã đến chỗ Gió Nam. Khi tìm được ông, Gió Tây hỏi rằng liệu ông có biết đường đến lâu đài phía Đông của mặt trời, phía Tây của mặt trăng không; còn đây là cô gái muốn gặp được hoàng tử.

“Vậy ra là cô gái này à?” Gió Nam thốt lên. “Đúng rằng ta đã chu du hàng vạn dặm trong suốt cuộc đời mình”, ông nói, “nhưng ta chưa từng đi được xa đến thế. Nếu cô muốn, ta sẽ đưa cô đến chỗ Gió Bắc. Ông ta là người lớn tuổi nhất và khoẻ nhất trong bọn. Đến Gió Bắc mà còn không biết lâu đài ở đâu thì e rằng chẳng còn ai trên thế giới này biết. Ngồi lên lưng, ta đưa cô đi.”

Nàng út ngồi lên lưng Gió Nam. Ông phóng đi với một tiếng gầm và cú vút ngoạn mục.

Chẳng bao lâu họ đã đến nhà Gió Bắc. Người anh cuối cùng mới hoang dại và bất lịch sự làm sao. Vừa thấy họ thấp thoáng đằng xa, ông đã thổi một luồng hơi buốt giá làm sống lưng họ lạnh toát.

Ông ta nói to: “Các ngươi muốn gì?”

“Anh không nên chào tụi em theo cách thô lỗ như thế”, Gió Nam nói. “Em đây, Gió Nam đây. Còn đây là cô gái muốn cưới chàng hoàng tử đang sống ở lâu đài phía Đông của mặt trời, phía Tây của mặt trăng. Cô gái muốn hỏi xem anh từng đến đó chưa, và nếu từng, liệu anh có thể chỉ đường cho cô không; vì cô muốn tìm được chàng hoàng tử ấy.”

“Ồ, có, ta biết rất rõ lâu đài đó ở đâu”, Gió Bắc nói. “Ta từng thổi chiếc lá dương đến đó một lần; sau lần đó ta mệt lả, phải nghỉ ngơi nhiều ngày liền. Nhưng nếu nguyện ước duy nhất của cô là đến được đó, và nếu cô không sợ ta, ta sẽ thử mang cô trên lưng để xem có thổi cả hai đi được không.”

Nàng út trả lời rằng cô buộc phải đi đến lâu đài đó, và cô không hề sợ hãi dù hành trình có gian nan đến mấy. “Rất tốt, vậy cô ngủ ở đây đêm nay”, Gió Bắc nói. “Chúng ta sẽ khởi hành vào sáng mai để có cả ngày dài phía trước.”

Sáng sớm hôm sau, Gió Bắc thức nàng út dậy. Rồi ông thổi căng thân hình của mình lên, đồ sộ và đẫy đà đến nỗi chính ông cũng phát hoảng. Sau đó họ vút đi theo chiều gió nhanh như thể sứ mệnh của họ là phải đến được nơi tận cùng thế giới chỉ trong tích tắc. Họ đi đến đâu, giông bão vần vũ đến đó: cây cối bật khỏi rễ, nhà cửa bị xé toang, hàng trăm tàu thuyền bị đắm. Băng băng về phía trước, họ thâm nhập càng lúc càng sâu vào những miền xa tít mù tắp mà không ai tưởng tượng ra nổi; và dù vậy, bên dưới họ vẫn là mặt biển. Dần dà, Gió Bắc trở nên đuối sức rồi cứ thế yếu dần, lả dần. Cuối cùng, ông khó mà tiếp tục được nữa; ông bay là là xuống thấp hơn, thấp đến độ những ngọn sóng vờn lấy đầu gối ông.

“Cô có sợ không?” Gió Bắc hỏi.

“Không, tôi không hề sợ”, nàng út đáp. Lúc này họ không còn quá xa đất liền nữa, và Gió Bắc lấy hết sức lực để đáp xuống ven biển, bên dưới các cửa sổ của lâu đài phía đông của mặt trời, phía tây của mặt trăng. Ông kiệt sức và tàn tạ đến nỗi phải hồi sức thật lâu mới lên đường về nhà được.

Sáng hôm sau, nàng út ngồi bên dưới những cánh cửa sổ của toà lâu đài, và chơi đùa với quả táo vàng. Kẻ đầu tiên xuất hiện chính là con yêu tinh với chiếc mũi dài - kẻ mà hoàng tử sắp cưới.

“Phải đổi cái gì cho cô để sở hữu quả táo vàng này?” bà công chúa mũi dài cất tiếng hỏi khi vừa mở cửa sổ ra.

“Có đưa tôi vàng hay tiền thì tôi vẫn không đổi cho bà đâu,” nàng út trả lời.

“Được thôi. Vậy thì cô muốn đổi bằng gì, nếu không phải là vàng hay tiền?”, bà công chúa hỏi. “Cứ yêu cầu điều cô muốn!” 

“Tôi chỉ muốn vào đêm nay được nói chuyện với chàng hoàng tử đang sống ở đây; nếu giúp tôi bà sẽ được quả táo,” nàng út đáp lời.

Bà công chúa nói rằng có thể lo liệu, sau đó nhận lấy quả táo. Khi nàng út vào phòng của hoàng tử vào buổi tối, chàng đang chìm trong giấc ngủ sâu. Nàng gọi và lay chàng, khóc lóc đến mệt lả; nhưng nàng vẫn không thể đánh thức chàng. Buổi sáng vừa khi bình minh ló dạng, bà công chúa mũi dài đã đến mang nàng đi.

Hôm ấy, nàng út lại ngồi dưới cửa sổ của lâu đài, tay lần vào cuộn chỉ vàng. Mọi thứ xảy ra như ngày hôm qua. Bà công chúa hỏi làm sao để đổi lấy cuộn chỉ vàng, và nàng út trả lời rằng có đưa vàng hay tiền thì nàng vẫn không đổi cho bà đâu; nhưng nếu tối nay nàng được nói chuyện với hoàng tử, nàng sẽ đưa cuộn chỉ cho bà. Khi nàng út đến được chỗ hoàng tử, chàng lại đang ngủ, và dù nàng có than van đến đâu, có khóc lóc, có lay chàng đến thế nào, thì vẫn không thể thức chàng dậy. Ngày vừa lên, trời vừa hửng, bà công chúa mũi dài đã đến đưa nàng đi. 

Hôm ấy, nàng út lại ngồi dưới cửa sổ và quay chiếc xa quay bằng vàng; dĩ nhiên, bà công chúa mũi dài cũng muốn có nó. Bà ta mở cửa sổ, và hỏi làm sao để có được chiếc xa quay. Nàng út đáp cũng như hai lần trước, rằng có đưa vàng hay tiền thì nàng vẫn không đổi cho bà đâu; nhưng bà sẽ có nó nếu đêm nay lại cho nàng út gặp hoàng tử. Được thôi, cô sẽ được đáp ứng, bà công chúa bảo, và chộp lấy chiếc xa quay bằng vàng. 

Trong lâu đài, có một số người theo Cơ đốc giáo bị cầm tù trong căn phòng bên cạnh phòng hoàng tử. Họ đã nghe tiếng khóc than tội nghiệp trong căn phòng của hoàng tử hai đêm liền. Họ bèn mách chàng. Tối hôm đó khi bà công chúa mang cho chàng thức uống trước khi ngủ, hoàng tử giả vờ uống; nhưng chàng lén đổ ra sau lưng vì thừa biết bà ta đã bỏ bột thuốc ngủ vào. Sau đó, khi nàng út vào phòng, hoàng tử còn đang thức. Nàng kể cho chàng nghe về hành trình tìm ra toà lâu đài.

“Nàng đến vừa đúng lúc,” chàng nói, “bởi ngày mai ta sẽ phải cưới bà công chúa. Ta không hề muốn cưới con yêu tinh mũi dài đó, và nàng là người duy nhất có thể cứu ta. Ta sẽ nói rằng, đầu tiên, ta muốn xem cô dâu của ta có phải là một người nội trợ đảm đang. Ta sẽ yêu cầu bà ta phải giặt sạch ba giọt sáp nến khỏi chiếc áo. Bà ta đương nhiên đồng ý vì không hề biết nàng là người làm vấy lên áo ba giọt sáp đó, và chỉ bàn tay người theo Cơ đốc giáo mới có thể giặt sạch chúng, không thể là bàn tay của bọn quái nhân. Sau đó, ta nói rằng sẽ không cưới ai ngoài người con gái có thể giặt sạch những vết sáp đó, rồi ta sẽ yêu cầu nàng làm việc này,” hoàng tử nói. Cả hai ta sẽ đoàn tụ và sống trong hạnh phúc vô biên.

Ngày hôm sau, khi đám cưới sắp diễn ra, hoàng tử nói: “Để xem cô dâu của ta biết làm gì nào!” Đúng, còn gì hợp lý hơn, bà mẹ vợ nói. “Ta có một chiếc áo rất đẹp,” hoàng tử nói tiếp, “là chiếc áo mà ta muốn mặc trong đám cưới. Nhưng có ba vết sáp nến dính vào, và chúng phải được tẩy sạch. Ta đã thề sẽ chỉ cưới người phụ nữ giặt sạch được chúng. Nếu vợ ta không biết làm việc này, thì cô ta chẳng có giá trị gì.”

Được thôi, việc ấy chẳng có gì to tát, những người phụ nữ ở đó nói, và đồng ý với lời yêu cầu. Bà công chúa mũi dài bắt đầu giặt. Bà ta chà bằng hết sức bình sinh và phải chịu những đau đớn tận cùng nhất. Nhưng càng giặt càng chà bao nhiêu, vết bẩn càng to ra bấy nhiêu.

“Ồ, con không hề biết giặt!” mẹ bà nói. “Đưa nó cho mẹ!” Nhưng vừa khi mẹ bà chộp lấy, cái áo trông đã thảm lại càng thảm, bà càng giặt càng chà thì vết bẩn càng to hơn và đen hơn. Những nữ yêu tinh khác cũng thử giặt; nhưng giặt càng lâu thì vết bẩn trông càng tởm lợm. Rốt cuộc chiếc áo trông như bị vầy vò trong một ống khói.

“Vậy tất cả các ngươi đều là những kẻ vô giá trị!” hoàng tử nói. “Ngoài cửa sổ là một cô gái vô gia cư. Ta tin rằng cô ấy có thể giặt giũ tốt hơn tất cả các người cộng lại. Này cô gái, đến đây!” chàng nói vọng ra cửa sổ. Khi nàng út tiến vào, chàng nói: “Cô có thể giặt sạch chiếc áo này cho ta không?”

“Em không biết”, nàng út đáp, “nhưng em sẽ thử”. Cô vừa ngâm chiếc áo vào nước, nó đã trắng tinh khôi như bông tuyết đầu mùa và cứ trắng hơn lên.

“Thật sự, nàng là người mà ta muốn cưới!” hoàng tử nói.

Sau đó, mụ già yêu tinh điên tiết đến nỗi bị nổ làm đôi. Bà công chúa mũi dài và đám yêu tinh còn lại cũng bị nổ theo. Chàng hoàng tử và cô dâu giải thoát cho tất cả những người Cơ đốc giáo bị giam cầm, rồi thu lượm vàng bạc châu báu nhiều nhất có thể. Họ đi xa thật xa khỏi lâu đài phía Đông của mặt trời và phía Tây của mặt trăng.

_____________

Đủng Đỉnh Đọc dịch từ bản tiếng Anh của Klara Stroebe, xuất bản năm 1922

https://www.surlalunefairytales.com/book.php?id=89&tale=3206 

https://archive.org/details/norwegianfairybo00stro/mode/1up 


Post a Comment

0 Comments