Tác giả: Andrea Lee Pisacano
Vào một ngày mùa đông gió lạnh, trong căn bếp nơi túp lều nhỏ xíu, hai đứa trẻ nghe tiếng cha mẹ thầm thì.
Người cha buồn rầu: “Không bán được đống củi này sớm thì tiền đâu mà mua thức ăn cho con, cho cả anh và em.”
Người mẹ đáp: “Em nghĩ lũ trẻ đã đủ lớn để đi đào khoai lang rồi.”
Hai đứa nhỏ nhìn nhau lo lắng. Bụng của cậu em sôi lên: “ỌC ỌC ỌC”.
Chúng đi đến chỗ cha mẹ.
Cô bé nói: “Chúng con có thể đi đào khoai lang ngay bây giờ, trước khi trời tối.”
Cha mẹ đáp: “Các con nhớ về sớm, đừng đi xa nhà mình quá đấy nhé.” Rồi họ tiếp tục chặt củi.
Hai đứa trẻ chạy một lát đã đến lối mòn vào rừng. Mặt trời xuống thấp sau những rặng núi tím biếc, dải mây hồng vắt qua những rặng cây. Một lúc sau bụi cây khoai lang rậm rạp với những chiếc lá hình mũi tên hiện ra. Chúng hân hoan vùi tay vào đất mềm, say sưa đào khoai.
Khi khoai đầy túi thì trời đã tối. Những ngôi sao xa lác đác nơi đỉnh ngọn cây. Bầu không khí chợt trở nên yên ắng. Trước khi nỗi sợ kịp phủ xuống hai đứa nhỏ, người chị đã vội ôm lấy đứa em trai, khe khẽ ca lên bài hát ru quen thuộc:
Cả đêm cùng ngày,
Những thiên thần đang che chở cho con.
Dù con ở đâu,
Những thiên thần vẫn dõi theo con.
Theo tiếng hát, một làn gió ấm như tấm chăn mềm bay tới bọc lấy chúng. Cả hai cùng thiếp đi, trong giấc nồng ngắn ngủi chúng thấy mình được đưa đến xứ thần tiên.
Tỉnh dậy, cậu em hỏi: “Mình đã về nhà chưa chị? Em đói quá.”
Người chị dụi mắt, nghe thấy bụng em mình lại réo sôi: “ỌC ỌC ỌC”.
“Này em, nhìn kìa! Những hạt thông đó mình ăn được đấy, rất bổ mà mùi vị cũng không đến nỗi!”
Hai đứa nhai được một lúc rồi tìm đường trở về nhà.
Trước khi đi, chúng gửi lời nguyện ước: “Nếu chúng con tìm được một kho báu, cha mẹ sẽ bớt khổ. Chúng con ước, thật sự ước, rằng mình sẽ tìm được kho báu.” Cả hai cùng nói rõ điều ước và gửi đi với sự chân thành tận đáy lòng.
Bỗng một làn khói mỏng xuất hiện, rồi từ đâu xuất hiện một cậu chàng bảnh bao trạc tuổi chúng. Cậu mặc chiếc quần lửng nhung xanh mềm mại, chiếc áo khoác len nâu và chiếc mũ dạ màu cam thật bảnh, đính thêm cả lông vũ. Cậu cầm một ngọn đèn nhỏ và bước về phía bọn trẻ.
Bọn trẻ rất tò mò, rồi ngượng nghịu hỏi: “Cậu là ai thế?”
Cúi đầu chào xong, cậu điềm đạm đáp lời: “Tôi là Aloysius, Người Giữ Nguyện Ước. Bạn đã gửi gắm lời nguyện ước chân thành, không ích kỉ, vậy nên nhiệm vụ của tôi là giúp bạn biến điều ước thành hiện thực.”
Người chị thắc mắc: “Vậy bạn biết kho báu ở đâu sao?”
Aloysius nói: “Hôm nay là ngày các nàng tiên biến phấn hoa thành vàng; các bạn hãy theo tôi.”
Trước mặt chúng là một cây cổ thụ, gốc cây to bằng cả túp lều nhà chúng. Aloysius gõ ba lần vào thân cây, một giọng nói nhỏ vang lên: “Ai đó?”
“Là tôi, Aloysius, Người Giữ Nguyện Ước.”
Rồi cánh cửa mở ra, hé thấy hai chú lùn.
Họ nói: “Chúng tôi bận lắm, không lúc nào bận như lúc này, nhưng thôi, cứ vào đây thưởng một tách trà ấm!”
Hai chú lùn tốt bụng dẫn Aloysius và hai đứa trẻ đến một chiếc bàn nhỏ trải khăn tươm tất, trên đó là bộ tách trà với đủ tách cho tất cả. Uống được một ngụm, bọn trẻ để ý một cầu thang dẫn xuống lòng đất. Chúng còn nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ đó nữa.
Aloysius và bọn trẻ cám ơn hai chú lùn về bữa tiệc trà rồi bước xuống cầu thang. Hai chị em dặn lòng phải bước đi cẩn thận trong bóng tối, nhưng mắt chúng cứ dán vào những viên đá óng ánh.
Hai chú lùn hát:
Chúng ta là thần lùn đang làm việc trong hang của mình, trong hang của mình
Trong tấc đất tấc đá dưới chân,
Chúng ta gõ, gõ, gõ, gõ và đào, đào, đào
Để tìm những hòn đá quý
Chúng ta gõ, gõ, gõ và chà, chà, chà
Cho đến khi chúng nhẵn nhụi và lấp lánh.
Bài ca làm việc mới rộn ràng làm sao, bọn trẻ càng lúc càng háo hức.
Họ cứ thế bước xuống cầu thang, cuối cùng nhìn thấy một tia sáng rực rỡ. Một gò lấp lánh đá quý hiện ra, loá hết cả đôi mắt của bọn trẻ. Chúng sững sờ không thốt nên lời.
Aloysius cất giọng: “Hãy kiên nhẫn nhé, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
Từ xa vẳng đến tiếng chuông leng keng. Họ tiếp tục bước đi. Bỗng nhiên trước mắt họ mở ra một đồng cỏ ngập nắng lao xao thật nhiều bông hoa nhỏ. Aloysius núp xuống thấp và ra hiệu cho bọn trẻ làm theo. Ở đó, chúng nhìn thấy bao nhiêu là đốm sáng đang nhảy múa khắp cả đồng: chính là các nàng tiên!
Các nàng bay từ bông hoa này sang bông hoa khác, mang theo chiếc túi nhỏ và vẩy những cây đũa phép xíu xiu. Các nàng đang biến ánh nắng thành những hạt bụi vàng, và khi túi đầy sẽ vang lên tiếng chuông leng keng.
“Ôi, ước gì chúng ta có thể mang một ít vàng của các nàng tiên về nhà,” cô bé ước từ tận trái tim mình.
Bảy nàng tiên từ đâu bay thẳng đến chỗ bọn trẻ và trao cho chúng những túi bụi vàng. Các nàng tiên rất xinh đẹp, mỗi nàng mang một màu sắc của cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím và chàm. Rồi ngay tức khắc họ biến mất, bọn trẻ còn chưa kịp nói lời cảm ơn.
Người em trai, sau giây phút ngỡ ngàng, cũng bật được thành lời: “Cảm ơn, cảm ơn món quà của các nàng tiên. Cảm ơn đã cho chúng tôi mang kho báu này về nhà.”
Aloysius mỉm cười với hai đứa trẻ:
“Bất cứ khi nào một điều ước chân thành được nói ra, tôi sẽ cố gắng hết sức để nó trở thành hiện thực.”
Nói xong, cậu nắm lấy tay bọn trẻ và chúng quay vòng tròn ba lần rồi dừng lại.
Aloysius đã biến mất!
Trên tay bọn trẻ là túi châu báu và trong đó vẫn còn luôn cả khoai lang dại. Chúng đang đứng trước túp lều nhỏ bé của gia đình mình, và cha mẹ vẫn đang chất củi dưới ánh sao. Cha mẹ chúng mừng rỡ khi thấy con trở về, và kinh ngạc khi mở chiếc túi đầy hạt bụi vàng.
Kể từ đó, gia đình họ luôn có đủ thức ăn và những thứ cần thiết để giữ ấm.
0 Comments