Trong truyện cổ tích này, mỗi người anh em lại phát triển nơi mình một tài năng đặc biệt và duy nhất. Nhờ hợp sức lại mà họ cùng nhau đánh bại các phép thuật của tên pháp sư. Những nhân vật có năng lực phi thường, chẳng hạn như nhìn xa, nghe thấu, hay tàng hình có thể bắt gặp trong nhiều truyện cổ tích. Nguồn gốc cụ thể của câu chuyện này không được nêu rõ, nhưng nó có nhiều điểm chung với các câu chuyện cùng loại ở Bắc Âu, và có lẽ bắt nguồn từ cộng đồng người Do Thái di cư đến châu Âu.
Truyện được trích từ cuốn "Truer than true: A World of Fairy Tales for the Waldorf Kindergarten", do Holly Koteen Soulé thu thập và biên soạn. Đủng Đỉnh Đọc biên dịch.
***
Ngày xửa ngày xưa, vị vua và hoàng hậu nọ có bảy người con trai, mỗi người hạ sinh vào một ngày trong tuần. Vị vua và hoàng hậu đặt tên con theo tên thứ trong tuần trùng ngày sinh ra. Người con cả tên là Chủ Nhật, cứ thế đến người con tên Thứ Hai, Thứ Ba,… cho đến cậu con trai út tên là Thứ Bảy. Lớn lên, các hoàng tử đều trở thành những thanh niên tử tế và là bằng hữu tốt của nhau.
Một ngày nọ, các hoàng tử quyết định đã đến lúc rời khỏi nhà để chu du thiên hạ. Khi tâu với vua cha, ông nói: “Cha phải giữ lại một đứa con bên mình, vậy cha sẽ giữ Thứ Bảy, vì nó là đứa út.”
Nhưng Thứ Bảy van nài muốn đi với các anh, cuối cùng nhà vua cũng phải chiều lòng.
“Vậy hãy hứa với cha một điều,” nhà vua nói với các con. “Dù có chuyện gì xảy ra, các con cũng đừng bao giờ cãi cọ.” Và ông căn dặn:
Khi trèo núi băng rừng
Lúc lội sông vượt thác:
Anh em như thể tay chân
Rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần.
Ngày hôm sau, họ quầy quả lên đường. Họ cuốc bộ bảy ngày liền, rồi cuối cùng tới một nơi có bảy con đường hiện ra trước mắt. Mỗi người chọn một con đường riêng. Người anh cả Chủ Nhật cất tiếng: “Mỗi người chúng ta hãy đi con đường của mình, đi hết một năm thì gặp lại nơi đây.” Thế là họ đi. Mỗi người một ngả, rồi trở về đúng nơi này sau một năm ròng. Vừa đoàn tụ, mấy anh em đã trò chuyện rôm rả, như cách những người anh em thường làm.
Em út Thứ Bảy hỏi anh cả Chủ Nhật đã tìm thấy gì trên hành trình đằng đẵng. Khi Chủ Nhật bảo anh tìm thấy một cặp kính, họ hùa nhau cười giòn. Nhưng khi anh nói thêm: “Nếu đeo cặp kính này, anh sẽ thấy được những gì đang xảy ra cách đây năm trăm dặm.” Tất cả ngừng cười và đồng ý rằng món quà này thực sự kì diệu.
Rồi từng người một kể về những gì mình tìm được.
Thứ Hai tìm được một cây đàn vĩ cầm, ai nghe tiếng đàn cũng sẽ ngủ say.
Thứ Ba trở nên nhanh nhẹn đến mức có thể bí mật lấy đi những món đồ mà không để ai biết.
Thứ Tư tìm được một chiếc áo khoác có cái túi đựng vừa bất kì cái gì, dù khổng lồ đến đâu.
Thứ Năm tìm được một cành sồi, chỉ cần quất nó trong không khí là những cây gậy sồi nặng nề sẽ bay đến đánh kẻ nào muốn làm hại anh.
Thứ Sáu học bắn cung giỏi đến mức có thể bắn trúng hạt nhỏ trong mỏ chim từ khoảng cách một dặm.
Còn em út Thứ Bảy đã luyện ném và bắt giỏi đến mức có thể dùng tay phải ném bất kỳ vật gì dù nặng đến mấy, và bắt lại bằng tay trái.
Anh Chủ Nhật nói: “Em trai, làm cho các anh xem đi.”
Nhưng Thứ Bảy đáp: “Các anh cứ đợi đã!”
Rồi họ quyết định lang bạt cùng nhau một thời gian trước khi trở về nhà, bèn rút thăm để chọn con đường và vui vẻ tiến bước.
Họ cuốc bộ cho đến khi bắt gặp một thành phố im lìm, lạ lẫm, người nào người nấy mặt mày ủ ê. Nghe kể rằng nàng công chúa duy nhất của nhà vua đã biến mất và không ai biết tung tích của nàng hay kẻ đã bắt nàng. Nghe vậy, họ xin yết kiến nhà vua và đề nghị giúp đỡ. Nhà vua đã loan báo rằng bất kì ai tìm được công chúa thì sẽ kế thừa một nửa vương quốc và cưới con gái ngài, nếu nàng ưng thuận.
Chủ Nhật tiến về phía cửa sổ, đeo kính lên và nói: “Ta nhìn thấy toà lâu đài đen tối; bên trong có lão già mặt mũi vàng vọt, tóc xám xoã dài, mặc áo choàng màu đen và vàng. Kế bên hắn ta là một thiếu nữ yêu kiều nhưng mắt ầng ậc nước.”
Khi anh tả lại người thiếu nữ, nhà vua xác nhận đó là con gái mình, còn lão già là một pháp sư có phép thuật cao cường. Nhà vua kêu than rằng có lẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy con mình nữa, nhưng các hoàng tử thì cam đoan sẽ mang được nàng về.
Bảy người anh em vừa đến lâu đài thì nghe tin tên pháp sư sắp sửa tổ chức lễ cưới. Anh Thứ Hai đề nghị được chơi đàn để hầu khách khứa.
Các anh em được hộ tống vào đại sảnh lộng lẫy, quanh họ vây kín quan khách; còn nàng thiếu nữ khuôn mặt buồn thăm thẳm, bị tên pháp sư nắm chặt tay. Anh Thứ Hai đặt đàn dưới cằm rồi bắt đầu chơi; thế là tất cả mọi người, trừ những người anh em, đều khép mắt rơi vào giấc ngủ. Rồi anh Thứ Ba khẽ vút người qua phía bên kia phòng, gỡ bàn tay của tên pháp sư ra khỏi công chúa và trao nàng cho anh Thứ Tư. Anh Thứ Tư nhét nàng vào túi áo khoác, quả là vừa khin khít.
Các anh em mau chóng rời đi. Chẳng tên hầu nào chặn lại vì không biết nàng công chúa đang nằm trong túi áo của anh Thứ Tư. Tên pháp sư, vừa tỉnh dậy đã biết ngay chuyện gì vừa xảy ra. Hắn điều động quân lính đuổi theo bảy chàng hoàng tử.
Nghe tiếng vó ngựa phía sau, anh Thứ Năm rút cành sồi ra quất tới quất lui. Hàng trăm cây gậy sồi bay vút lên không, tấn công đám lính tới tấp. Chúng sợ hãi phi ngựa bỏ chạy về lâu đài.
Các anh em nghỉ chân dưới một gốc cây. Nghĩ rằng đã an toàn, anh Thứ Tư lấy công chúa ra khỏi túi áo. Mở mắt ra, nàng ngỡ ngàng vì thấy mình đang đứng dưới tán cây và xung quanh là bảy chàng hoàng tử. Nàng ngập lòng biết ơn vì được cứu thoát, luôn miệng cảm ơn họ rối rít. Rồi từ từ, từng người thiếp ngủ.
Khi đám lính đến lâu đài và kể cho tên pháp sư về hàng tá cây gậy sồi, hắn nhận ra rằng đích thân mình phải đi bắt công chúa. Hắn biến thành một con kền kền đen sì và to kềnh. Hắn dang cánh bay lên trời, lượn khắp miền đồng quê phía dưới rồi tia được nàng công chúa và các anh em dưới gốc cây. Hắn sà xuống, dùng mỏ quắp lấy công chúa bay đi. Nàng kêu cứu vang trời khiến các anh em bừng tỉnh.
Anh Thứ Sáu bật chân dậm trên đất, tra mũi tên vào cung, ngắm thật chuẩn và bắn trúng con kền kền. Công chúa được buông ra, rơi thẳng xuống. Em Thứ Bảy nhanh nhẹn vươn tay trái ra và đón lấy nàng.
Rồi công chúa cùng các anh em trở về cung điện. Nhưng than ôi! Bảy anh em vốn hòa thuận nay bắt đầu cãi cọ. Ai cũng muốn cưới công chúa. Mỗi người đều quả quyết rằng nếu thiếu đi công sức của mình thì nàng không thể thoát được.
Khi các anh đã lên tiếng xong, Thứ Bảy nói: “Đúng là vậy, nhưng cứ cãi vã thế này thì thật ngốc. Chúng ta đã hứa với cha sẽ luôn là anh em tốt.” Rồi cậu quay sang nói với công chúa: “Có lẽ nàng chẳng muốn cưới ai trong chúng ta đâu.”
Công chúa mỉm cười, nói: “Nếu không có cả bảy người chung tay cứu giúp, tôi nào được tự do. Tôi biết ơn mỗi một người trong các anh, nhưng tôi cũng quyết rồi. Tôi muốn cưới Thứ Bảy, vì khi từ trên trời rớt xuống – cũng là lúc tôi hoảng sợ nhất – thì chính chàng đã bắt lấy và đỡ tôi an toàn.” Thế là công chúa đã tự mình giải quyết chuyện này.
Đám cưới của công chúa và Thứ Bảy vừa xong, nhà vua trao tặng cho cả bảy anh em phân nửa vương quốc, là phần thưởng như đã hứa. Thứ Bảy nói rằng, vì chàng được cưới công chúa rồi nên phần mình cũng nhường hết cho sáu người anh. Các anh tự chia nhau mà chẳng tranh cãi nửa lời.
Khi các anh em về đến vương quốc, vua cha rất tự hào và hạnh phúc. Ông tuyên bố: “Có một thứ mà ta từng thiếu. Đó là một cô con gái. Và các con đã mang về cho ta!”
Vua nói với các con trai và người con dâu mới:
Khi trèo núi băng rừng
Lúc lội sông vượt thác:
Anh em như thể tay chân
Rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần.
0 Comments