![]() |
Tranh của Cathal O Malley |
Tác giả: Kelly Marie Barham
Ngày xửa ngày xưa, trên một hòn đảo giữa đại dương sâu thẳm, nhà vua và hoàng hậu sống trong cung điện xây nên từ đá và vỏ sò. Họ có một khu vườn xinh đẹp với hằng hà sa số cây ăn quả, sống giữa bạn bè và xóm giềng tử tế, các bác thợ đánh cá thì cứ sáng sáng lại mang cho họ phần hải sản tươi ngon. Nhưng họ không có con; và lẽ dĩ nhiên, họ ước rằng mình có một đứa con. Mỗi đêm khi trời dần tối, họ gửi lời cầu nguyện đến vì sao mọc đầu tiên; mỗi sáng khi bình minh lên, họ gửi lời cầu nguyện đến vì sao lặn cuối cùng.
Buổi sáng nọ khi đang tản bộ trên bờ biển, họ bắt gặp một chiếc rổ đang trôi vào bờ, bên trong đựng một em bé đang ngủ thật an nhiên với đôi mắt nhắm chặt. Gần đó chẳng hề có bóng dáng thuyền bè. Với linh cảm rằng đây hẳn là đứa trẻ mình đã cầu khẩn và mong mỏi từ lâu, họ thề sẽ dành cho đứa bé sự quan tâm hết mực và yêu thương đứa bé như con ruột của mình.
Họ đặt tên con là Delia. Đó là một em bé hạnh phúc, mang đến cho họ vô vàn niềm vui. Dù đã lớn lên thành cô gái khoẻ mạnh, đôi mắt cô bé lại chưa bao giờ mở ra. Cô bé bị mù. Vậy nên cha mẹ không cho phép cô được dùng kim chỉ, kéo, diêm hay bất kì vật dụng nào: họ sợ cô bị thương. Cô bé không được phép ra ngoài một mình, vì họ sợ đến gần biển cô sẽ vấp đá mà té mất. Cô khát khao được chạy nhảy tự do, được làm việc với đôi tay, nhưng mọi người trong lâu đài đều nằn nì cô ở trong nhà cho an toàn. Cô ngày càng rầu rĩ, và rồi cũng đến một thời điểm cô không còn cảm nhận được chút hạnh phúc nào nữa.
Nhà vua quyết định giong thuyền đến một miền đất xa xôi để tìm cho được một vị bác sĩ có thể cứu chữa đôi mắt cho Delia, như vậy cô bé sẽ được hạnh phúc và tự do. Trong khi sửa soạn cho chuyến đi, Delia cầu xin ông ở lại; cô bé mong mỏi đôi mắt sáng cho mình bao nhiêu thì cũng yêu thương cha bấy nhiêu, yêu đến độ cô không chịu nổi việc phải xa ông. Vậy nên nhà vua đã ra lệnh cho thợ đan lấy một sợi dây thừng dài, dài nhất thế giới, từ loại lụa tơ nhện và lông cừu thượng hạng nhất, sau đó quấn lại thành một cuộn dây khổng lồ. Nhà vua đặt một đầu dây vào tay con gái, và phần còn lại của cuộn dây nằm trên thuyền.
Ông bảo cô bé: “Hãy giữ lấy sợi dây cho đến khi ta trở về, như vậy cha con ta sẽ luôn kết nối với nhau”. Khoảnh khắc cha ra khơi, Delia đứng trên bờ, tay nắm chặt lấy một đầu sợi dây.
Người ta xây một căn nhà nhỏ để cô sống bên bờ biển, như vậy cô có thể an toàn ngồi đợi. Cô giữ chặt sợi dây; nó cứ giãn ra nhiều cây số, cho đến khi chiếc thuyền khuất bóng.
Cô ngồi đó qua bao ngày bao đêm, giữ sợi dây lại khi nó bị kéo đi và lỏng dần, bị kéo đi, rồi lỏng dần… Dù sao, biết rằng cha vẫn ở đầu dây bên kia làm cô thấy an ổn hơn.
Vào đêm nọ, một cơn bão lớn lao về phía chiếc thuyền. Gió quật tàn bạo và liên tục giật mạnh sợi dây. Cuối cùng thì “Xoạcccc….”, một tiếng đứt lớn. Sợi dây tuột khỏi tay Delia và chìm vào biển cả. Trái tim cô vỡ tan. Cư dân trên đảo lo sợ rằng chuyện tệ hại nhất đã xảy ra: Nhà vua và con tàu đã mất tích vĩnh viễn trong trận bão, cùng với sợi dây kết nối ông và công chúa.
Hoàng hậu thông thái nói với Delia: “Con à, có lẽ con sẽ không bao giờ nhìn thấy được bằng đôi mắt của mình. Giờ đã đến lúc con học cách nhìn bằng những ngón tay.”
Bà lấy hộp kim chỉ ra khỏi tủ, nơi nó đã bị khoá, và bắt đầu dạy cô bé cách để đi những mũi khâu hoàn hảo bằng sự cảm nhận của đôi bàn tay. Delia khâu cho mình một chiếc tạp dề chắc chắn, và luôn luôn giữ một cặp kéo nhỏ trong túi.
“Giờ thì”, Hoàng hậu nói, “Đã đến lúc con cần học cách nhìn với đôi tay, thậm chí là chiếc mũi của mình.” Họ bước vào vườn, và Delia học cách ngửi những quả chín, gọi tên những chú chim bằng khúc hát chúng cất lên. Cô học cách cảm nhận xem cà rốt đã chín chưa bằng cách chạm vào phần đầu nhọn của nó, và cô ngửi được cơn mưa trước cả khi đám mây trên trời tụ về.
Người mẹ thông thái nói: “Còn bây giờ, đã đến lúc con học cách để nhìn bằng bàn chân.”
Cùng nhau, họ leo lên những vách đá, đi bộ dọc theo bờ đá, và thậm chí bơi trong những hồ thuỷ triều nông ven biển. Delia đã có thể nhìn bằng nhiều bộ phận trên cơ thể. Nhưng điều cô muốn thấy nhất vẫn là khuôn mặt của vua cha.
Một ngày nọ, khi đang ngồi nhổ cỏ dại trong vườn, cô nghe thấy tiếng vỗ cánh và tiếng động của một sinh vật nhỏ vừa rơi xuống đất gần chỗ mình. Đó là một con chim bồ câu đang than khóc. Nó bị một con diều hâu đói quật ngã xuống đất. Nhặt nó lên, Delia cảm nhận được trái tim đang đập và đôi cánh gãy.
Cô cẩn thận quấn chú chim bồ câu vào tạp dề, nhẹ nhàng mang nó vào phòng mình trong tòa tháp lâu đài. Cô băng bó đôi cánh bị gãy, cho bồ câu ăn trái cây tươi và vụn bánh mì, cứ chăm sóc chú chim như vậy cho đến khi chú hồi phục và sẵn sàng bay trở lại. Delia gọi chú chim là "Trái tim Bé nhỏ của tôi". Họ trở thành hai người bạn hoà hợp nhau đến nỗi chú chim không thể rời đi mà không làm điều gì đó để cảm ơn Delia đã cứu mạng mình.
“Tôi có thể làm gì cho bạn, bạn thân mến, trước khi tôi trở về tổ của mình?”
“Ôi, Trái tim Bé nhỏ của tôi,” Delia nói. “Ước muốn duy nhất của tôi là được nhìn thấy khuôn mặt của Vua cha thân yêu. Người đã mất tích trên biển, và ai cũng bất lực không thể làm gì.”
“Rồi sẽ tìm thấy ông thôi”, chim bồ câu nói rồi bay ra ngoài cửa sổ.
Ngày lại ngày trôi qua. Delia tiếp tục làm việc, đồng thời mỉm cười khi hình dung chú chim bồ câu nhỏ bé đã đoàn tụ với gia đình. Vào ngày thứ ba, khi đang rảo bước dọc theo vách đá dựng trước biển, cô nghe thấy tiếng đập cánh quen thuộc. Ngẩng mặt lên trời, cô cảm thấy chú chim đang bay đến gần hơn, gần hơn nữa, cho đến khi sức nặng của chú đáp xuống vai, móng vuốt bám chặt vào da cô. Cô đưa tay lên chạm vào những chiếc lông mềm mại, nhưng đó không phải là lông, mà là sự mềm mại của sợi dây bằng tơ mà chú chim đang ngậm trong mỏ. Delia bắt đầu khóc vì sung sướng. Mẹ cô cùng tất cả người hầu chạy đến. Từ từ và chậm rãi, họ càng lúc càng kéo được thật nhiều phần của sợi dây về phía mình. Đó là một công việc khó khăn. Họ gọi những người đánh cá đến giúp; chẳng mấy chốc, tất cả người dân trên đảo đã có mặt. Tất cả cùng nhau kéo và quấn sợi dây thành một cuộn lớn. Vậy là con tàu đang trở lại bến cảng.
“Cậu nhìn thấy chưa?” Delia liên tục hỏi chim bồ câu, nhưng trong nhiều giờ, câu trả lời là “Chưa”.
Cuối cùng, tiếng reo hò vang lên. Delia biết rằng con tàu sẽ sớm cập bờ. Trong một khắc, khi cô chớm nhận ra tiếng giày quen thuộc trên cát cũng là lúc cô thấy mình đã trong vòng tay cha. Ông ôm chặt cô và khóc.
“Con gái yêu dấu của ta,” ông nói với Delia và Hoàng hậu, “Con tàu đã bị lạc trong một cơn bão lớn, chúng ta không biết mình ở đâu, cũng không biết làm thế nào để trở về nhà. Ta không bao giờ tìm thấy bác sĩ nơi vùng đất xa xôi nào đó, và bây giờ trở về tay không. Nếu không có chú chim bồ câu nhỏ bé này, chúng ta có thể không bao giờ tìm thấy nhau nữa.” Lòng ông lại tràn ngập nỗi buồn dành cho cô con gái mù.
“Nhưng cha ơi,” cô nói, “Hãy nhìn xem. Mẹ thông thái đã dạy con nhìn bằng ngón tay và con đã khâu được tạp dề. Mẹ đã dạy con nhìn bằng tai, và con đã kết bạn với những chú chim. Con đã học cách nhìn bằng chân, và thậm chí bằng mũi. Và Trái tim Bé nhỏ đã đưa cha mẹ trở về nhà. Con đã có mọi thứ. Đừng khóc, cha yêu của con.”
Nhà vua kinh ngạc về những gì cô làm được, về sự tự do và hạnh phúc cô đang có, vốn là điều ông luôn mong ước. Một giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má ông khi cô ngước mặt lên nhìn ông, và giọt nước mắt ấy rơi thẳng vào mắt cô.
Cô chớp mắt một lần, rồi hai lần, và thốt lên ngạc nhiên: "Cha ơi! Mắt cha có cùng màu với bầu trời!"
Vậy là, cô đã có thể nhìn thấy bằng toàn thể con người mình. Cả hòn đảo ăn mừng. Và nếu đêm không quá tối, họ sẽ vẫn ở lại ăn mừng trong lâu đài xây bằng đá biển và vỏ sò.
Về sau, toà lâu đài trở thành ngọn hải đăng để bất kỳ ai ra khơi đều có thể tìm thấy đường về nhà.
0 Comments